Được tin cậy là động lực để vươn lên – Dương Cẩm Tú

Trong cuốn sách Ký ức về Trường Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội nhân kỷ niệm 25 năm thành lập trường, tôi viết một bài về Giáo sư Trần Phương, đã đánh giá ông là một nhà lãnh đạo tài ba dựa trên những nghiên cứu của các học giả lớn trên thế giới về phẩm chất của người lãnh đạo. Trong bài viết này, thay bằng việc dựa trên lý thuyết và lý trí, tôi muốn viết về Giáo sư với một tình cảm trân trọng và sự biết ơn sâu sắc xen lẫn một niềm tự hào khi được làm việc dưới sự lãnh đạo của Thầy qua một kỷ niệm đáng nhớ và đầy xúc động.

Hồi đó, vào năm học 2016-2017, các khoa Tiếng Anh được chia tách và tôi được bổ nhiệm làm Chủ nhiệm Khoa Tiếng Anh A2, phụ trách tất cả các lớp học tiếng Anh không chuyên ngữ năm thứ nhất của trường. Tôi luôn trăn trở mình phải làm gì để tạo dựng một hình ảnh mới cho trường, tạo dựng một hình ảnh sinh viên HUBT năng động, sáng tạo ngay từ năm đầu tiên để các em say mê với môn tiếng Anh chứ không phải học để thi đỗ. Ban Chủ nhiệm khoa đã họp bàn và quyết tâm làm bằng được vì sự đam mê, mong muốn tạo một sân chơi bổ ích cho sinh viên. Quyết tâm đó đã biến thành hành động thông qua Tờ trình Ban Giám hiệu, trực tiếp gửi Giáo sư Trần Phương. Với suy nghĩ Khoa chưa làm những sự kiện lớn bao giờ, nếu xin kinh phí đủ trang trải cho sự kiện như vậy thì sợ không được duyệt, nên Ban Chủ nhiệm khoa bàn kế hoạch đi xin tài trợ bên ngoài để thực hiện bằng được mong muốn đó.

Điều kỳ diệu đã đến với tôi. Khi tôi đang làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại gọi bằng máy bàn. Tôi nhấc máy thì nghe thấy đầu dây bên kia: “Đấy có phải cô Tú không?”. Tôi ngỡ ngàng vài giây vì nghe giống giọng của Thầy, nhưng không dám nghĩ Thầy gọi cho mình, vì Thầy chưa biết mặt mình và thực sự tôi chưa có cơ hội được trò chuyện hoặc trình bày công việc trực tiếp với Thầy. Rất hồi hộp, tôi trả lời “Dạ, vâng ạ”. Thầy đi thẳng vào vấn đề luôn: “Này, tôi nhận được Tờ trình của Khoa xin kinh phí Rung chuông vàng cho sinh viên. Tôi thấy quy mô lớn mà Khoa xin thế này thì làm sao đủ chi được?”. Tôi xúc động nghẹn ngào và trả lời Thầy: “Con thực sự cám ơn Thầy, vì Thầy đã rất thấu hiểu nỗi niềm của Khoa chúng con. Thực tế Ban Chủ nhiệm khoa chúng con đã bàn nhau xin Nhà trường một ít, còn lại xin tài trợ, vì xin nhiều sợ các thầy không đồng ý, thì chúng con không thực hiện được ước muốn”. Thầy nghe xong liền bảo: “Cô liệt kê đầy đủ các mục chi ra, hết bao nhiêu tôi duyệt, trường mình đâu có thiếu tiền đến thế mà phải đi xin”. Có lẽ đây chính là động lực lớn nhất khiến tôi dốc tâm, dốc sức để hoàn thành tốt nhất trọng trách của mình, để không phụ lòng tin tưởng của Thầy. Sự kiện Rung chuông vàng năm đầu thành công rực rỡ, mặc dù trước đó chúng tôi chưa có kinh nghiệm tổ chức lần nào.

Được lãnh đạo thấu hiểu khiến tôi không quản ngày đêm, nghĩ ra mọi hoạt động cho sinh viên luyện tiếng Anh. Câu lạc bộ Tiếng Anh và Lớp tiên tiến cũng ra đời ngay sau đó. Cũng vẫn quyết tâm như lần trước, tôi đã họp Ban Chủ nhiệm khoa và nêu vấn đề thành lập 2 tổ chức này. Tuy nhiên, vẫn lo không biết mình có đủ niềm tin với cấp trên không và cũng dự phòng trước là nếu không được duyệt thì Khoa vẫn cứ mở lớp và Ban Chủ nhiệm khoa tự nguyện làm “từ thiện” để tạo sân chơi cho sinh viên, ươm giống cho những tài năng tiếng Anh. Cuối cùng, Khoa cũng được Thầy duyệt vào Tờ trình. Kết quả là Khoa Tiếng Anh A2 thắng lợi ròn rã: hai năm liên tiếp Đội tuyển của Khoa đoạt giải Ba khu vực miền Bắc trong 2 cuộc thi Olympic Tiếng Anh toàn quốc, xếp hạng cao trên cả những trường đại học có tên tuổi ở miền Bắc.

Với tôi, Giáo sư Trần Phương là một nhà quản lý kinh tế, một nhà lãnh đạo tài tình, người có tầm nhìn chiến lược. Điều tuyệt vời của Thầy mà tôi cảm nhận được là cách nhìn nhận, đánh giá xác đáng với từng công việc. Hơn thế nữa, Thầy tin tưởng cấp dưới, tạo điều kiện để họ phát huy hết khả năng và thực hiện được những nguyện vọng chính đáng của mình, mang lại lợi ích cho sinh viên và xây dựng hình ảnh đẹp, uy tín cho trường. Qua đây tôi càng hiểu sâu sắc hơn vì sao Thầy có thể thu hút được nhiều giáo sư, tiến sĩ, người tài về cùng Thầy xây dựng trường đến thế, mặc dù những ngày đầu hết sức khó khăn và sau hơn 25 năm hình thành và phát triển, chúng ta đã có được một cơ đồ bề thế như ngày nay.

Dẫu chưa một lần được trực tiếp tiếp xúc với Thầy, nhưng trong tôi luôn chan chứa một niềm tự hào được làm việc dưới sự lãnh đạo của Thầy tại mái trường yêu dấu HUBT. Tôi đã học được nhiều kinh nghiệm quản lý từ Thầy, một nhà lãnh đạo tài tình, người “có Tầm và có Tâm”.

Từ sâu thẳm trái tim mình, con xin trân trọng bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc Thầy vì công lao vô cùng to lớn của Thầy trong việc gây dựng và nâng tầm vị thế Trường Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội để thế hệ chúng con có cơ hội được tiếp nối “sự nghiệp trồng người”./.